Mới đây, trên trang Cửu Âm Chân Kinh Confession đã đăng tải một đoạn chia sẻ khá dài của một nam game thủ dành cho 'người trong mộng' dù không biết là nam hay nữ khiến người đọc phải 'sởn tóc gáy'.





Những cậu chuyện tình trong thế giới game online không còn lạ lẫm với game thủ Việt. Họ quan tâm, chia sẻ cho nhau từ những thứ nhỏ nhất khiến bao game thủ F.A phải ghen tỵ. Thế nhưng, việc dành tình cảm cho đối phương dù không biết là nam hay nữ thì quả là trường hợp hiếm có. Chúng ta cùng đọc thử nhé:





Nguyên văn:

Chào đằng đó. Hôm nay lại thấy nhớ bạn rồi. Thật ra là mong chờ nghe giọng nói của bạn hơn. Đặc biệt có cảm tình với cái giọng miền Bắc và miền Trung. Chắc vì mình không có nên mới đặc biệt thích.

Lâu rồi không chơi game. Có online cũng chỉ đi hóng gió trời, nhờ hội tu mà lên thực lực. Thế mà lại còn bị lag tới rớt khỏi game. Nhọ. Cảm giác buồn chán, cái kiểu ngày nào trôi qua cũng như nhau lại trỗi dậy. Không biết ai nhắc đến trước đó, làm mình cũng bắt đầu để ý, cuộc sống của mình hóa ra cũng có lúc như vậy.

Nếu chẳng may có hắt xì hay ngứa lỗ tai, là hiểu rồi nhé. Đằng này đang thăm hỏi tổ tông mấy đời nhà bạn. Thật ra là, trót xem bạn là bạn bè thật rồi, nên lúc buồn mới hay đem cái tên bạn xẹt qua trong đầu.

Cũng tiếc một nỗi, điện thoại để làm gì mà không liên lạc được. Nhiều lúc cầm điện thoại ngẩn người, thật sự là mong chờ lắm. Tên bạn trong danh bạ cùng với nụ cười vẫn sáng rực rỡ như vậy.

Tự nhiên nhớ tới bao nhiêu lần lỡ làm chuyện xấu hổ trước mặt bạn, cả trong lẫn ngoài game. Nói thật nhục muốn đào hố trốn luôn, chứ không phải muốn gây chú ý gì đâu. Mà đa số mấy lần đó là nhờ cái internet hiệu con rùa này hại. Nhắc tới là muốn giận nữa rồi. Muốn cào nhà con cá mập vì cái tội cắn cáp hoài.

Những lần bạn cười, không dám tưởng tượng bên đó bạn cười tới ngoác miệng hay gì rồi, chỉ muốn nói "cười nhiều coi chừng ruồi bay vào bụng" mà thấy bẩn nên sửa thành "gió vào đau bụng". Nhiều khi thấy xấu hổ tới mức muốn giết người diệt khẩu, vậy mà còn có người cười được. Tôi cũng không hiểu sao cái sự ngờ nghệch của mình lại thành trò cười của đám bạn bè được nữa.

Làm như tôi đây làm trò cười miễn phí cho mấy người vậy. Nhưng thôi, dù sao cái đứa khùng như tôi chỉ vì người khác vui vẻ mà cũng cười nhiều rồi, nên coi như đã được bù đắp vài phần. Bởi vậy là bạn rồi nó khổ vậy đó, chi phí gì cũng khó tính toán đòi hỏi hơn. “Tạm không tính toán, sau này có tiền viết chi phiếu trả tôi là được.”

Lúc bạn nói bạn cười cũng không chắc là bạn có cười vui thật sự, hay chỉ nói cho có thôi. Chỉ hy vọng đằng đó cười thật lòng.

Chỉ muốn nói với bạn, vui vẻ lên đi, đừng yếu mềm như vậy. Hại tôi lại có cảm giác tội tội mà thức cùng bạn. Cái tật lớn nhất của tôi chính là không bỏ mặc người khác được, hiểu không?

Không nói chuyện với bạn thì tôi vẫn phải nói chuyện với bạn bè của tôi, cũng không ngại phải thức khuya. Nhưng mà, nỗi buồn biết lây nhé. Nhiều khi cảm nhận được sự tịch mịch của bạn, làm tôi cũng muốn buồn theo...

Nói đùa tí, nhiều khi tôi cảm thấy tôi còn không yếu mềm bằng bạn. Tôi vẫn là ra dáng người chồng mẫu mực được rồi.

Giờ cứ có cảm giác mối quan hệ này là cộng sinh vậy. Cứ chọc cho người kia vui vẻ. Cũng nhờ sự vui vẻ của đối phương mà thấy mình cũng có chút niềm vui. Một cuộc đổi chác kiểu mới.

Nhiều lúc bối rối về tính hướng của bản thân, vì lâu rất lâu rồi không còn cảm giác với người khác giới nữa. Cũng nhờ có bạn mà xác định rõ một tí.

Tôi mến bạn, như một người bạn thật rồi. Bởi vì là bạn bè rồi nên lâu lâu không vui lại nhớ tới. Tôi nhớ bạn thì tôi nói là tôi nhớ bạn. Mà cuối cùng cũng chỉ can đảm được tới đây thôi, cũng chỉ dám nói ở đây thôi. Không muốn tiến xa hơn đâu, vì sợ lắm rồi.

Tôi lại sắp đi xa này, hai tuần nữa. Nhiều khi cũng muốn ở thành phố xa lạ đó, người đón tôi là bạn.

Chúc bạn sớm có những chuyến đi xa, để thấy mình vui vẻ và bớt cô đơn hơn.

Dù là con gái hay con trai, cũng đừng quá yếu mềm. Mạnh mẽ lên. Rồi sẽ có người bước đi cùng bạn, trọn cả cuộc đời.

Dù sao thì, có lẽ, ở đâu đó, ở hai thành phố khác nhau, chắc cũng có lúc tụi mình cùng thầm hát chung bài hát đó... Ai bảo chúng ta là giống loài có cảm xúc làm chi, nên đều có lúc cảm thấy cô đơn.

Ai bảo mình không có cảm xúc như người bình thường làm chi, nên chỉ có thể tự mình khiến mình vui vẻ. Cũng chỉ có thể như gió như mây, vác balo lên và đi đây đó, tự mình khiến mình hết buồn.

P/s: Cảm ơn vì những món quà. So với tiền bạc, vật chất, điều bạn mang đến cho tôi còn có ý nghĩa nhiều hơn. Phải nói là, bạn đã nói đúng điều tôi luôn mong ước. Trước mặt người khác không quen bày tỏ cảm xúc, nên cũng không thể trực tiếp cho bạn biết tôi đã xúc động cỡ nào. Và tôi ước tôi có thể nói, có thể chính miệng nói ra hai tiếng cảm ơn, chứ không phải chỉ viết thế này.

Sinh nhật bạn, hy vọng có thời gian rảnh, có thể làm một món quà gửi bạn. Cũng không muốn chỉ là lời chúc suông như cũ.

Nhờ ai đó, mà lại vào chơi game trở lại. Để nhận ra, mình vẫn gà như xưa. Đến nông nỗi người ta hỏi mình mới chơi hay clone.

Để lại nhớ rất nhiều kỉ niệm rất lâu trước đó. Nhớ tới đứa bạn, người cùng mình đi khắp nơi trước đây. Kề vai cùng mình đi tung hoành hay thích quán, có lúc trèo nóc nhà Tô Châu ngắm cảnh.

Hoặc nhìn thấy ai đó tên Hư Vô, hay một bang nào đó có hai chữ này, lại bắt đầu mỉm cười vui vẻ hoặc đi theo họ một đoạn. Mình thật sự thích hai chữ này, kể cả ý nghĩa của nó.

Tất cả, chỉ là hư vô.

Ký tên: HV - Hoa Sơn.